Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

NƯỚC MẮT MẶT TRỜI

Tiết trời ngày hè vừa nóng vừa nực, gã chỉ mong nhắm mắt một cái là đã ở nhà rồi chứ không phải lái xe dưới cái nắng chết cha chết mẹ này. Thứ 7 nào cũng vậy, nếu hết việc là gã phi xe về luôn trong buổi trưa theo lịch nghỉ của công ty. Con đường về nhà gã phải băng qua khoảng 20km đường nhựa, qua vài con đường rợp bóng phượng và bằng lăng- một con đường đầy mơ mộng và hoài niệm. Con đường mà cô- vợ của gã rất si mê. Nhưng gã không tâm trí đâu mà hoài niệm hay ngắm nghía khung trời đỏ đỏ tím tím đó nữa. Gã và cô mới cưới khoảng 1 năm, hai người may mắn sắp có một thiên thần. Thật may mắn là nhà gã cũng có điều kiện nên được bố mẹ xây luôn cho căn nhà 3 tầng khang trang, gã rất lấy làm tự đắc với vợ vì điều đó. Vì ít ra, lấy gã, cô cũng không phải lo việc xây dựng nhà cửa như bao nhiêu cặp vợ chồng trẻ khác. Vì lẽ đó mà gã vẫn cứ nghĩ rằng cô có phúc mới lấy được gã- có nhà cửa đàng hoàng, chồng đẹp trai, công việc khá khẩm lại còn thường xuyên đi đến nơi về đến chốn như hôm nay đây chẳng hạn.
Cuối cùng thì cũng đã về đến nhà, mồ hôi nhễ nhại, mệt mỏi đến mở cổng cũng thấy khó khăn. Vợ gã ngồi trong nhà nhìn ra, đờ đẫn như một kẻ mất hồn mà không nói cười hay chạy ra mở cổng cho gã. Điều đó khiến gã cảm thấy khó chịu, đã thế lá rụng trên sân từ mưa đêm qua vẫn lăn lốc dưới sân, trông thật bẩn thỉu. Gã thấy vợ mình lười biếng vì ở nhà cả buổi sáng mà sân nhà không quét cho sạch sẽ.
Thấy gã về, vợ gã khệ nệ cái bụng bầu 8 tháng đi vào nhà bếp sắp mâm. Tiếng mâm bát va vào nhau lách cách giữa trưa nắng. Gã vào phòng ngủ thay quần áo. Đập vào mắt gã là chiếc giừơng còn vầy vùa chăn gối, chiếc tất hắn thay vứt dưới nền nhà khi sáng vẫn còn nguyên. Đâm ra hắn càng thấy bực vợ. Gã không hiểu vợ mình ở nhà cả buổi sáng làm gì mà mọi thứ lại bừa bộn như thế. Gã thay quần áo mà cũng vùng vằng, gã dùng hết lực để quăng quần áo xuống đất. Tất cả những cảm xúc đó khiến gã chả còn tâm trạng nào mà cười nói với vợ như thường ngày nữa. Thấy gã ra, vợ gã ngẩng mặt lên: “Hôm nay e bị mê....” Cô chưa nói được tròn câu thì gã nhìn cô với ánh mắt bực tức cùng câu nói:
- Cô lười biếng và bừa bộn quá đấy.
Vợ gã thấy gã nói vậy, hai mắt nhìn chân chân vào gã một lúc như để chờ đợi một điều gì đó. Nhưng gã không thèm nhìn cô, gã nhìn bàn ăn, gã thấy thiếu món canh. Gã càng cảm thấy bực. Rồi hai người cứ im lặng như thế mà ăn, không ai nói với ai câu nào. Bỗng khực một cái, gã nhai phải viên sạn trong cơm. Ngay lập tức gã nhổ luôn xuống sàn đất, quăng ngay bát cơm ra nền gạch phòng khách. Vợ gã giật thót mình, mặt biến sắc nhìn hắn. Chưa thỏa cơn giận, gã gạt bát đĩa trên bàn xuống đất, tung tóe và loảng xoảng.
- Cô chỉ có ở nhà mà nấu cho chồng cô bữa cơm thế này à?
- Sao anh lại làm như thế chứ? Anh có biết em...
- Cô làm sao? Lười biếng , vụng về, bừa bộn, bẩn thỉu…
Gã vừa nói vừa chỉ tay vào mặt cô, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô, mặt đỏ lên vì nóng và tức. Giây phút đó trông gã như một con thú điên và cô cảm thấy sợ đến ám ảnh. Cô không nói gì, đưa hai tay bịt tai và hét lên “Aaaaaaaa…”. Tiếng hét của cô dường như phần nào làm con thú trong gã dịu xuống. Cô vội chạy về phòng ngủ quơ ít quần áo rồi chạy ra đường như muốn biến khỏi gã càng nhanh càng tốt. Gã tức giận nói với theo: “Cô biến luôn đi cho khuất mắt tôi”. Rồi gã tiện tay gạt luôn mấy cái bát còn trên bàn xuống đất.
Khi không còn nhìn thấy cô nữa gã cũng đóng cửa, phóng xe máy ra khỏi nhà, gã nghĩ rằng đến tối khi gã về thì sẽ thấy cô ở nhà. Gã tạt vào một quán bia ngồi gặm nhấm một mình. Gã bỗng nhiên không hiểu tại sao hôm nay gã lại nóng tính như vậy. Vợ gã đang mang bầu sắp đẻ mà gã lại để cô bỏ đi giữa trưa nắng gay gắt, chưa kịp nuốt vài hạt cơm. Gã chậc lưỡi: “chắc cô ta lại về nhà mẹ thôi”. Được cái mẹ vợ gã cách nhà gã chỉ khoảng 5 km nên gã thấy yên tâm hơn. Gã lại chậc lưỡi: “Thôi kệ, cho nó rút kinh nghiệm lần sau cần phải chu toàn hơn”.
Đàn ông như gã ở cái thời đại này vẫn thế. Gã và họ tự cho mình cái quyền được mắng nhiếc, sai khiến thậm chí là chửi bới và đánh đập vợ mình. Gã và họ mặc định rằng vợ là phải phục tùng chồng. Gã không cần nhớ trước kia gã chinh phục cô như thế nào, không cần nhớ đã buông những lời ngọt ngào ra sao. Khoảng 8 giờ tối gã phóng xe về. Người mệt và ủê oải . Gã mong rằng cô sẽ pha cho gã cốc nứơc cam vắt mát lạnh như bình thường cô vẫn làm khi thấy gã mệt. Nhưng không, từ đằng xa gã đã biết cô không về. Căn nhà to lớn of gã vẫn im lìm trong bóng tối. Gã lại dấy lên sự tức giận trong lòng. Gã thầm thách thức xem cô đi được trong bao lâu. Nhưng dù sao gã vẫn phải lủi thủi một mình dọn đống rác mà gã đã làm ra lúc trưa. Nó hơi bốc mùi, dính nhớt và vo ve ruồi. Lau xong nhà và nhặt quần áo vào máy giặt, người gã mệt bã chỉ còn biết nằm ngủ vật luôn.
1 ngày trôi qua
2 ngày trôi qua
3 ngày trôi qua
Gã vẫn nhất định không chịu gọi Cô về. Gã muốn Cô phải tự động biết đường về nhà. Còn Cô thấy xót xa khi mà người đàn ông cô yêu thương và tin rằng có thể che chở cho cô lại trở nên hung dữ như vậy. Chỉ cần nhớ đến khuôn mật đỏ bừng, hại mắt mở to tức tối của hắn nhìn Cô lúc đó là Cô thấy sợ và nhói trong tim. Thậm chí chồng của cô còn không quan tâm đến cô và con của gã ra sao và ở đâu. Cô chỉ biết ôm bụng lặng thầm mà khóc.
Những ngày không có Cô, ngày nào gã cũng đi bù khú với những ông bạn chưa vợ. Thỉnh thoảng trêu ghẹo vài cô gái. Rồi lại về nhà khi đã gần nửa đêm trong hơi men. Vài người bạn gã khuyên gã phải uốn nắn thật quyết liệt vợ gã. “Dạy con từ thửơ còn thơ. Dạy vợ từ thửơ bơ vơ mới về.” Rằng vợ gã lười biếng cẩu thả như vậy là không được, chắc được gã chiều chuộng quá rồi,. Bla bla......” Nhưng giờ này gã nhớ vợ gã. Đã mấy ngày rồi gã phải một mình trong căn nhà lớn này, không một người nói chuyện, căn nhà cứ im ắng và lạnh lẽo. Gã đâm ra hoang mang. Gã sợ nhỡ đâu cô sẽ bỏ gã mãi mãi. Gã đã không thèm biết cô có thực sự về nhà ngoại hay không. Gã bấm số cô và gọi. Tiếng chuông bên kia kêu thật dài nhưng cô không nghe máy. Dù sao thì gã cũng yên tâm hơn khi điện thoại cô vẫn còn reo.
Gã nằm ngửa trên giường, hai mắt nhìn chong chong vào bóng tối. Gã không biết rằng nước mắt đã rơi mà không kiểm soát được. Phải, con người ta dễ dàng yếu đuối khi một mình và trong bóng tối. Gã nhớ cô thật sự. Gã muốn ngay bây giờ, cô nằm bên cạnh, quàng tay sang ôm gã, đưa chân gác lên người gã. Dù gã có khó thở hay nóng nực cũng nhất định không hất tay cô ra. Gã cầm điện thoại nhắn tin cho Cô.
- Mai em về nhé, anh ở nhà một mình chán.
Gã biết là Cô sẽ không nhắn lại. Nhưng gã mong là Cô sẽ nghĩ đến việc về nhà. Phải, bây giờ nhà gã là nhà của cô, chứ không phải ngôi nhà đó nữa. Rồi gã thiếp đi vào giấc ngủ buồn và mệt. Cô quay mặt lại nhìn gã với hai hàng nước mắt rồi cứ thế chạy, chạy mãi. Gã đứng im nhìn theo Cô. Giấc mơ chập choạng, đen trắng mơ hồ.
Sáng, gã uể oải nhấc người dậy, khạc khạc đờm trong họng. Mấy ngày ăn uống không ra gì và rượu bia nhiều đâm ra bị đau họng và mệt. Nhưng công việc thì vẫn cứ bận rộn và cần phải được giải quyết liên tục. Gã chỉ kịp đánh răng rửa mặt và lại phóng xe đến công ty. Trong đầu gã cứ quẩn quanh giấc mơ đêm qua. Có khi nào vì điều này mà cô sẽ li dị gã? Không biết cô ấy thế nào rồi? Ngày trước, mỗi khi giận nhau, gã bao giờ cũng phải là người làm lành trước vì Cô là kẻ rất gan lì hoặc sẽ có cách để khiến gã phải xuống nước làm lành với cô trước. Rồi cưới nhau Cô bớt giận hơn hoặc có giận nhau cũng không quá 1 ngày. Nhưng bây giờ sang ngày thứ 4 rồi mà Cô vẫn không đả động gì. Gã lại hoang mang, tim nhói lên. Hắn và Cô chỉ mới cưới nhau 1 năm thôi mà, chẳng lẽ lại ngắn ngủi vậy sao? Tim gã bất chợt đập dồn dập như sắp bước vào phòng thi. Gã quay xe lại, phóng thẳng một mạch về nhà cô.
Ngoài hiên, Cô đang chăm chú đọc sách,mái tóc đã được cắt ngắn tựa hồ như một ai đó rất khác. Gã đứng trước Cổng, nhìn cô một lúc mà không gọi.
- A, Chú Vinh. Cô Hoa ơi, chú Vinh kìa.
Vợ gã ngẩng mặt lên nhìn ra cổng rồi vội đi thẳng vào nhà. Gã mở cổng dắt xe vào. Con gái anh vợ gã khoảng 5 tuổi hồn nhiên chạy đến bên gã hỏi:
- Cô Hoa cháu giận chú rồi.
Gã xoa đầu cô bé nói: - Con làm cô Hoa hết giận chú nhé!
- Nhưng Con thấy cô Hoa buồn lắm. Lần này cô Hoa không chơi với con nhiều nữa. Chú đi mà làm.
Thấy gã đến, mẹ vỡ gã xuống tầng hỏi luôn:
- Vợ chồng có chuyện gì mà lại to tiếng với nhau?
- Dạ, tại hôm đó con bị nóng tính quá nên lỡ quát Hoa thôi. Mẹ giúp con khuyên Hoa về nhà với ạ.
- Vợ anh đang có bầu mà anh đối xử thế à. Để nó khóc xưng húp hai bên mắt đi về giữa trưa nắng. Tôi không hiểu các anh chị yêu nhau thế nào?
Gã im lặng không biết nói gì, ngồi cúi mặt trên ghế.
- Đấy, các anh chị có chuyện gì thì nói với nhau, vợ chồng thì cũng có lúc cơm không lành canh không ngọt, nhưng phải người nọ biết nhượng người kia, tôi cũng đã nói với nó rồi.
Nói rồi bà dắt cháu nội đi lên tầng trên để gã và cô nói chuyện với nhau. Trong phòng, Cô khóa kín cửa. Cô không muốn nhìn thấy mặt gã bởi hình ảnh hôm đó còn ám ảnh làm cô đau buồn, thất vọng.
Gã đứng ngoài cửa nói vào:
- Em ra đây chúng mình nói chuyện được không?
- Mẹ đã nói rồi đó: vợ chồng ai chả có lúc cơm không lành canh không ngọt
- Em đừng lì lợm thế chứ
Trong phòng vẫn im lặng không một lời hay tiếng động đáp lại. Gã đứng chờ bên cửa 30 phút rồi 1 tiếng.
- Anh không đủ kiên nhẫn để đứng chờ em ở cửa thế này đâu, chúng ta đã là vợ chồng rồi. Em đừng trẻ con nữa.
Mẹ vợ gã ngó xuống thấy vậy liền đi xuống.
- Thôi, con ra đây kể ta nghe xem hai đứa có chuyện gì.
Gã lại ngoan ngoãn ngồi phân bua kể đầu đuôi sự việc như trẻ con phân trần với người lớn.
- Vậy anh có thấy mình sai không?
- Dạ, con cũng không hiểu sao lại nóng tính như vậy. Nhưng con cũng không nói gì quá đáng với Hoa.
- Thế anh không biết hôm đấy cái Hoa nó bị đau bụng không làm gì được à? Nó nấu cho anh ăn là tốt lắm rồi.
- Con không thấy Hoa nói gì?
- Anh đã kịp để cho nói nói đâu.
- Nhưng bây giờ Hoa đã khỏe hẳn chưa mẹ.
- Nó đã đỡ rồi. Tôi không chứng kiến tận mắt chuyện vợ chồng anh chị, nhưng chuyện chả có gì mà anh xử xự như vậy với vợ sắp đẻ thì có phải là quá đáng quá không?
Gã quay đi chỗ khác, tránh ánh nhìn từ mẹ vợ gã rồi lại cúi đầu xuống.
- Thôi, anh cứ về đi làm đi, cứ để nó nguôi ngoai cơn giận trong lòng, ở đây tôi chăm sóc nó cho con anh khỏe mạnh.
- Vâng, vậy mẹ chăm sóc mẹ con Hoa cho con. Con về đi làm rồi tối mai đón Hoa về ạ. Mẹ khuyên Hoa giúp con.
Gã lái xe quay lại công ty, trong đầu vẫn không khỏi quẩn quanh việc gã có gì sai không. Gã cố nhớ lại từng chút hôm đó. Phải, hôm đó cô định nói gì mà gã ngắt lời. Nhưng tại sao cô lại không giải thích gì với gã? Dường như gã vẫn không chịu nhận ra lỗi lầm từ mình. Dường như gã vẫn nghĩ cô làm vậy là quá vì gã mới chỉ to tiếng chứ có đánh chửi gì Hoa đâu.
Tối hôm sau gã lại đến nhà mẹ vợ. Cả nhà đang ngồi xem thời sự nhưng không có cô. Gã chào bố mẹ và anh chị vợ. Cô cháu gái lại hồn nhiên khoe: “Chú ơi, hôm qua cháu được nghe em bé đạp bụng cô Hoa rồi”. Gã cười:
-“Em bé đạp mạnh không cháu?”
- Em bé đạp mạnh. Hôm qua cô Hoa lại đau bụng.
Gã bắt đầu thấy bất an nhìn bố mẹ vợ như mong được nghe kể rõ hơn.
- Vợ con đâu bố mẹ?
- Nó nằm trong phòng. Con ngồi đi. Bố vợ anh pha chè rót nước mời anh như những lần anh mới làm khách trong nhà. Ông hơi trầm tư một chút.
- Con uống nước đi
- Vâng. Hôm qua con đến bố không ở nhà.
- Nó cũng không được khỏe lắm đâu. Thôi thì con cứ ngồi chơi còn cứ để nó ở đây cho mẹ nó trông nom cho. Chồng thì đi làm suốt, ở nhà một mình, kinh nghiệm đẻ đái chưa có rồi cũng không biết thế nào. Còn chuyện hai anh chị bố cũng đang khuyên nó. Bố mẹ nào gả con gái đi cũng mong nó được hạnh phúc, chồng nó yêu thương chăm sóc chu đáo.
- Vâng, con cũng rất lo lắng cho Hoa - Thôi thì vợ chồng cũng có lúc mặn ngọt nọ kia, con biết lỗi mà đến đón nó về là tốt. Nhưng vợ chồng cố gắng quan tâm tôn trọng nhau hơn chứ nó bụng mang dạ chửa đến ngày đẻ rồi mà anh lại đối xử như thế thì nó không thể không buồn được.
- Vâng, con xin rút kinh nghiệm lần sau. Hôm đấy con nóng tính quá. Con muốn gặp Hoa xin lỗi mà Hoa nhất định không chịu gặp con.
- Cứ kệ nó, dần dần nó hết giận thôi, các con thanh niên hiện đại thì cũng biết phụ nữ mang thai nó biến đổi tâm lý như thế nào, chắc nó tủi hờn nhiều nên chưa nguôi ngoai được.
- ……..
- ………
- Thôi, muộn rồi, con về nhà trông nhà trông cửa đi, hôm khác lại đến thăm hai mẹ con nó.
Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ rọi thẳng vào mặt gã. Gã nheo nheo mở mắt. Vậy là đến ngày chủ nhật. Mới chỉ có mấy ngày không được nhìn vợ gã trong căn nhà này mà gã tưởng chừng như đã bao lâu trôi qua rồi.. Ngủ dậy nhìn quanh căn phòng, không còn ai để kể lại giấc mơ đêm qua, không còn nghe thấy cái giọng nũng nịu khàn khàn sáng sớm của Cô, gã thấy trống vắng. Ngoài sân, những chiếc lá rụng từ ngày hôm đó vẫn nằm ngổn ngang như đợi người trở về. Lá ngổn ngang trên sân như một chốn bỏ hoang buồn tẻ. Gã nhớ nhung trong sự trống vắng. Ngoài kia, xe cộ vẫn đi lại rầm rầm, cuộc sống vẫn vậy như nó đã từng chỉ còn cuộc sống của gã giống như bị bỏ lại. Gã lại nằm xuống, bật một bản nhạc mà mấy hôm này gã vẫn thường nghe:
“Vắng em còn lại tôi với tôi Lá khô mùa này lại rơi Thương em mênh mông chân trời lạ Bơ vơ chốn xa xôi”.
Không, rồi cô sẽ trở về. Rồi căn nhà này sẽ nghe thấy tiếng à ơi cô ru con ngủ. Rồi căn nhà sẽ khúc khích tiếng cười nghịch ngợm của con gã và cô. Gã và Cô sẽ cùng làm trò cho nó cười. Rồi gia đình gã sẽ là một gia đình hạnh phúc. Nghĩ vậy, gã bật người dậy, dọn dẹp nhà cửa và nghĩ đến những việc phải làm để chào đón ngày cô trở về. Gã lau nhà từ tầng 3 xuống tầng 1. Căn nhà lâu không có ai quét dọn cũng được phủ một lớp bụi mỏng. Gã chạy đi chạy lại thay nước, kì cọ cho thật sạch, thật thơm tho. Mồ hôi nhễ nhại, gã thở. Công việc lặt vặt trong nhà hắn hầu như chẳng bao giờ động tay đến không ngờ lại mệt và cách rách như vậy. Nhưng hầu như ngày nào cô vẫn quét dọn nhà cửa tươm tất với cái bụng bầu khệ nệ như thế. Gã thấy khâm phục Cô lắm, có lẽ cô đã rất vất vả. Thế mà có nhiều lúc gã trách cô làm chậm chạp. Giờ thì gã hiểu. Gã lên mạng tìm hiểu về việc mang thai. Gã đọc ngấu nghiến. Gã vẫn biết mang thai là khổ nhưng đâu nghĩ lại khổ nhiều như vậy. Hôm đó cô mệt, cô bị đau bụng từng cơn. Gã thấy thần sắc cô không tốt nhưng lại không để ý đến điều đó, gã chỉ để ý rằng cô phải đảm đang khi ở nhà. Để nấu một bữa ăn có lẽ cô cũng đã vất vả lắm rồi, vậy mà gã đã gạt bay cả bàn ăn đi. Sao gã lại quá đáng như thế? Sao gã còn nói cô lười biếng?
- Anh ước gì có thể mang thai thay em, đẻ thay em, cho con bú thay em
- Haha, thế thì em sẽ không cưới anh nữa đâu
- Ơ, sao vậy? anh đã hết lòng vì em mà
- Thì em có BD đâu mà lấy con gái.
Gã nhớ lại ngày anh cầu hôn Cô. Phải, cái ngày mà Gã hào hứng về một cuộc sống mới, sẽ luôn có cô ở bên cạnh. Gã muốn gánh hết những khổ sở thay cô. Nhưng dù Gã có yêu thương cô đến cỡ nào thì cuộc sống này vẫn vậy, tạo hóa đã sắp đặt chỉ có con gái mới làm mẹ được. Đàn ông thì phải che chở , bảo vệ cho người phụ nữ và những đứa con của hắn. Còn gã thì lại làm như vậy. Gã đã sai rồi. Người ta bảo sắp đến ngày đẻ bà bầu sẽ bị đau bụng từng cơn dữ dội, sẽ bị đau lưng, mỏi mệt nhưng gã vô tâm không để ý đến điều đó. Gã hối hận lắm. Gã xót vợ gã lắm. gã thương cô. Rồi tự nhiên gã khóc tu tu, có lẽ cả vì nhớ, vì thương và vì trách bản thân mình, không phải vì gã yếu mềm đâu.
Rồi cũng gần tháng trôi qua, cơn giận trong Cô còn chưa nguôi ngoai. Gã lại giống như những ngày mới chinh phục cô. Tối nào cũng đến nhà Cô, hỏi thăm tình hình của Cô rồi lại đi về. Còn Cô cứ thấy gã đến thì lẳng lặng đi vào phòng, nhất định không chịu nói chuyện.
Gã đang ngủ thì điện thoại reo lên: “- Con Hoa nó đi bệnh viện rồi, có lẽ sẽ đẻ sớm, con đến bệnh viện đi”
Gã bật người dậy, luống cuống chạy quanh nhà, mang theo gì đây? Cô ấy đẻ? Có sao không? A di đà phật! Xin hãy cho vợ con con bình an. Gã lẩm bẩm, luống cuống mở cái nọ tìm cái kia, cuối cùng vẫn phi người không đến bệnh viện.
- Mẹ ơi, anh ơi, vợ con đâu rồi, vợ con đẻ chưa? Gã hớt hơ hết hải vừa chạy vừa hỏi khi nhìn thấy mẹ và anh vợ. Tiếng vợ gã trong phòng gào lên thảm thiết, gã giật nảy mình rồi đòi xông vào phòng. Hắn gõ cửa thùm thụp gọi bác sĩ cho vào. Mẹ và anh vợ gã phải trấn tĩnh lại gã. Gã bám ở cửa nhìn vào trong dù chả nhìn thấy gì, mím chặt môi và nhấp nhổm chân tay. Mẹ vợ thì ngồi nghe con gái kêu gào mà khóc rưng rức, chỉ còn ông anh vợ bình tĩnh trông nom hai người.
Bóng tối bắt đầu mờ dần, tiếng những đứa trẻ con phòng khác oe oe làm gã hồi hộp. Rồi mặt trời ló lên. Khoảng hơn 6 giờ sáng, tiếng kêu hét của vợ gã to hơn bao giờ hết rồi sau đó là tiếng khóc oe oe của trẻ con trong phòng. Bà mẹ vội vàng đứng lên sung sướng: “Nó đẻ rồi con ơi, nó đẻ rồi.” Gã cũng sung sướng cười hân hoan mà nước hai bên mắt chảy ròng ròng: “Vợ con đẻ rồi hả mẹ. Con của con”.
Vài phút sau, bác sĩ mở cửa ra và mỉm cười với gia đình.
-Chúc mừng gia đình có một cô công chúa.
Gã chạy ùa vào phòng. Vợ gã hãy còn đầu tóc bù rù nhìn con gái với nụ cười viên mãn. Khi gã vào, cô ngẩng lên nhìn rồi vội quay ngược sang phía cửa sổ để khỏi nhìn mặt gã.. Gã thấy ánh sáng bất chợt lóa lên trên khuôn mặt cô. Gã biết đó là phản chiếu của ánh nắng lên giọt nước. Là cô đã khóc, nắng từ khung cửa sổ đã phản chiếu nước mắt của Cô. Gã đi về phía cửa sổ, ngồi xuống cạnh cô, nắm tay cô
- Anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi. Anh nhớ em. Anh nhớ con.
Thấy khuôn mặt gã gầy hơn, đôi mắt sâu hơn, râu mọc đen hai bên má trông tiều tụy. Cô thấy xót xa. Cô thương gã. Cô đưa tay sờ lên mặt gã
- Tại sao con gái khi buồn thường cắt tóc ngắn mà con trai lại thường để râu dài hả anh.
Gã cười, gã biết cô đã tha thứ cho gã. Gã cúi xuống, hôn lên trán cô.