Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Nỗi nhớ bỗng vô hồn bởi thiếu vắng khát khao.


Chẳng biết từ khi nào nỗi buồn đã hóa thành thói quen
Sự cô đơn được coi như chuyện bình thường của lẽ sống.
Chẳng biết từ khi nào trái tim đã trở thành trống rỗng
Nỗi nhớ bỗng vô hồn bởi thiếu vắng khát khao.
Chẳng biết từ khi nào nắng hóa kiếp hanh hao,
Người cũng quên mất đã trao người câu hứa.
Cơn mưa vẫn thét gào bên bậc thềm trước cửa
Người đối với người thêm một nửa bơ vơ.
Chẳng biết từ khi nào tổn thương hóa dư thừa,
Nụ cười cũng chẳng vừa tẩy niềm đau phai nhạt,
Nước mắt chẳng dâng nổi khóe mi bởi đáy lòng đã cạn,
Đã chẳng đủ tin yêu để cố đến tận cùng.
Chẳng biết từ khi nào quan tâm cũng ngượng ngùng
Hỏi thăm cũng phải dừng vì ngại nghi thật – giả.
Dòng đời nghiệt ngã
Cắt đôi câu thề, chia nửa những ước mong.
Chẳng biết từ khi nào… nhớ thương cũng chỉ còn giấu kín tận đáy lòng
- sưu tầm-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét